Night Pleasures
Phan_13
Anh nhún vai. “Thành thật mà nói thì anh đã lâu không còn nghĩ về nó nữa. Cũng như tất cả mọi người trên thế giới này, anh đều thức dậy, làm việc, rồi đi ngủ.”
Nói nghe mới đơn giản làm sao. Nhưng cô cảm thấy vẫn còn điều gì đó. Một nỗi buồn thầm kín ăn sâu tận trong lòng. Sống mà không có mơ ước chính là một kiểu hành hạ. Con người luôn cần có mục tiêu để phấn đấu, với cô mà nói, đuổi giết bọn Daimon không có cái gì giống như là một mục tiêu sống cả.
Cô cúi đầu nhìn xuống bàn, cố tưởng tượng nếu là một con người, Kẻ Săn Đêm sẽ thích làm gì. Julian đã kể cho cô nghe về việc bọn họ kéo nhau đi uống tới say bí tỉ sau mỗi trận đánh và việc Kẻ Săn Đêm muốn có một đứa con như thế nào.
Tệ thật, cô vẫn còn nhớ hình ảnh Kẻ Săn Đêm bế Vanessa trong lòng.
“Anh có con chứ ?”
Mắt ánh lóe lên sự đau đớn cùng cực rồi nhanh chóng chuyển sang vẻ cam chịu thường trực. “Không, Kẻ Săn Đêm là những người vô sinh.”
“Nghĩa là anh bất lực sao.”
Anh nhìn cô phẫn nộ. “Không hề. Anh có thể làm tình. Chỉ là anh không thể có con thôi.”
“Oh.” Cô khịt mũi, cố làm tình hình bớt căng thẳng. “Em xin lỗi, em hơi tò mò quá.”
“Được rồi.”
Kẻ Săn Đêm bật máy rửa bát đĩa. “Em có muốn đi một vòng quanh nhà không ?”
“Nhà sao ?” cô nhướng mày vẻ không thể tin nổi. ‘Nếu cái này là nhà thì nơi em sống chỉ đáng gọi là lán hai gian thôi.”
Hơi thở như nghẹn lại khi cô nhớ ra mình sẽ không còn có thể ở nơi đó được nữa. Cô hắng giọng, cố xua đi cái suy nghĩ đó. “Được thôi, em cũng muốn đi xem một vòng.”
đã bắt đầu chú ý đến mọi việc, cô thấy có rất nhiều thứ kỳ quái rẻ tiền thường xuất hiện chung với các truyền thuyết về ma cà rồng đặt khắp nơi trong phòng. Đó là những bức tượng thu nhỏ của những thứ như cung nỏ, cỗ bài taro của ma cà rồng được đặt trên lò sưởi.
“Nick nghĩ là mấy món đó trông thật buồn cười.” Kẻ Săn Đêm nói khi thấy cô cầm bộ bài lên xem. “Cứ mỗi khi trông thấy món gì liên quan đến ma cà rồng là cậu ấy lại rinh nó tới đây.”
“Anh có thấy phiền không ?”
“Không đâu, cậu ấy là người tốt.”
Họ đi tham quan khắp nơi trong nhà, hết phòng này sang phòng khác, cô bắt đầu cảm thấy mất phương hướng. “Thật ra thì chỗ này lớn đến chừng nào vậy ?” Cô hỏi khi họ vào phòng game.
“Có mười hai phòng ngủ, chỉ hơn hai ngàn mét vuông.”
“Khỉ thật, trung tâm thương mại mà em đi mua sắm còn nhỏ hơn chỗ này.”
Anh bật cười.
Một bàn bi da đặt trong góc phòng chơi game, kế bên máy trò chơi điện tử loại hay đặt trong các trung tâm game, cạnh đó là một màn hình lớn mắc với vô số máy điều khiển nằm ngổn ngang trên cái bàn đặt ngay trước tivi.
Nhưng điều khiến cô thấy đặc biệt nhất là đôi găng tay bóng chày quả bóng nằm trên một cái bàn hình chiếc lá rơi đặt trong góc phòng. Amanda bước đến chỗ cái bàn.
“Đôi khi anh và Nick chơi ném bóng qua lại với nhau.”
“Sau vậy ?”
Anh nhún vai. “Để thư giãn đầu óc khi anh muốn suy nghĩ về chuyện gì đó hoặc sắp xếp lại đầu óc một chút.”
“Nick không để tâm sao ?”
Anh bật cười. “Nick để tâm đến hết thảy mọi chuyện. Hình như chuyện gì anh bảo cậu ấy làm cũng đều bị cằn nhằn hết cả.”
“Vậy sao anh còn giữ anh ta lại làm gì ?”
“Anh là người thích tự ngược đãi mà.”
Giờ thì lại đến lượt cô bật cười. “Em rất muốn gặp anh chàng Nick này.”
“Cá là mai em sẽ gặp thôi.”
“Thật sao ?”
Anh gật đầu. “Em cần cái gì thì cứ nói với cậu ấy, cậu ấy sẽ lo liệu được hết. Nếu cậu ta làm phiền em thì cứ bảo anh, anh sẽ giết chết cậu ta sau khi thức dậy.”
Giọng nói của anh như ngầm bảo٠với cô rằng đó không chỉ là một lời đe dọa suông.
Kẻ Săn Đêm mở cánh cửa lớn kiểu Pháp, trước mặt cô là một gian phòng ốp kiếng có thể nhìn thấu bên ngoài. Trần nhà trong trẻo soi rõ hàng triệu ngôi sao lấp lánh trên đầu trong khi đôi chân như đang lơ lửng trên nền đất.
“Ở đây đẹp quá.”
“Cám ơn.”
Cô bước đến bức tượng lớn tạc hình ba người phụ nữ đặt ngay giữa phòng. Đúng là một tác phẩm tuyệt vời. Người phụ nữ trẻ nhất nằm nghiêng tay cầm một cuộn giấy da trong khi hai người còn lại ngồi đâu lưng vào nhau. Một trong hai người cầm cây đàn lia trong tay trong khi người còn lại dường như đang hát. Nhưng điều khiến cô khâm phục nhất chính là thần thái của bức tượng. Họ trông rất thực, và có nét gì đó hao hao Kẻ Săn Đêm.
“Bức tượng này cũng là từ Hy Lạp sao ?” cô hỏi.
Anh gật đầu vẻ đau đớn. “Họ là chị em gái của anh.”
Tim cô thúc mạnh, cô bước đến gần nhìn bức tượng thật kỹ.
Kẻ Săn Đêm dịu dàng vuốt nhẹ lên tay người phụ nữ cầm cuộn giấy da. Chân mày anh nhíu lại khi anh ngước mắt nhìn bức tượng tạc cô gái trẻ khoảng độ hai mươi bằng đúng kích thước người thật. Chiếc áo thiên thanh cô khoác trên người càng tôn thêm màu mắt xanh như ngọc của cô.
“Althea là em út,” anh nói, anh nói bằng chất giọng thật trầm. “Nó là một người lặng lẽ và rụt rè, mỗi khi hồi hộp thì nó thường nói lắp. Thánh thần ơi, nó rất ghét cái tật đó, nhưng anh lại thấy đó lại là điểm đáng yêu. Diana” – anh chỉ người phụ nữ ôm đàn lia mặc áo đỏ - “lớn hơn anh hai tuổi, khá là đanh đá. Cha anh nói rằng bọn anh rất giống nhau, chính vì thế mà cả hai không cách nào hòa hợp với nhau được. Còn Phaedra thì nhỏ hơn anh một tuổi và có giọng nói như một thiên thần”.
Amanda nhìn người phụ nữ trẻ mặc áo màu vàng.
Các chị em gái của anh đều rất duyên dáng và tao nhã. Người thợ điêu khắc đã tạc rất sống động, cứ như thể bọn họ đang chuyển động. Những nếp gấp trên quần áo trông rất thực và mềm mại. Cô chưa bao giờ được trông thấy một tác phẩm nghệ thuật nào hoàn hảo đến như vậy. Nhìn họ, cứ tưởng như có thể chuyện trò với họ như những con người bình thường.
Thế cho nên anh mới đau lòng đến vậy.
“Chắc là anh yêu họ lắm.”
Anh gật đầu.
“Họ thế nào.”
Anh bước xa khỏi bức tượng. “Họ kết hôn và sống hạnh phúc mãi mãi. Diana đặt tên con đầu lòng theo tên anh.
Môi cô phớt một nụ cười gượng gạo, phải cố gắng lắm cô mới có thể nhếch môi được đến thế. Đó là vì mối quan hệ giữa hai người bọn họ. Cô có thể hiểu được cảm xúc của anh. Cô vẫn còn nhớ khi hai người còn trong xe, anh đã kể cho cô nghe về Althea. Althea đã cắt ngắn mái tóc dài, vàng óng của mình vì người anh trai đã mất. Chắc hẳn họ cũng yêu anh như anh yêu họ.
“Họ nghĩ sao về việc anh trở thành Kẻ Săn Đêm ?”
Anh hắng giọng. “Họ không bao giờ biết điều đó. Với họ, anh đã chết rồi.”
“Vậy thì sao anh lại biết nhiều chuyện về -“
“Khi họ còn sống, anh có thể nghe thấy họ nói chuyện. Cảm thấy họ, cũng giống như cảm giác của em mỗi khi Tabitha gặp chuyện.”
Một cảm giác rùng mình ớn lạnh. “Làm sao mà anh biết được chuyện đó.”
“Anh đã nói với em rồi, anh có thể cảm nhận được quyền năng của em.”
Lại một cơn rùng mình chạy dọc theo xương sống khi cô tự hỏi liệu mình có thể giấu anh được chuyện gì đây. “Anh đúng là một người đáng sợ.”
Mắt anh hấp háy tia nhìn ranh mãnh. “Anh không phải là người. Anh đã từ bỏ tư cách con người khi quyết định chuyển đổi.”
Anh chỉ nói thế, nhưng cô biết nhiều hơn. Có thể anh không có linh hồn nhưng anh có một trái tim thánh thiện và không có chút gì không phải con người tồn tại trong anh. “Sao anh lại muốn trở thành Kẻ Săn Đêm trong khi không hề muốn trả thù Theone ?”
“Bởi vì vào lúc đó, ý tưởng đó quả là tuyệt.”
Chỉ mấy từ đơn giản, nhưng tim cô như tan ra. Có lẽ là vị sự cô đơn trống trải trong giọng nói của anh, cũng có thể là vì trong mắt anh hiện ra sự bình thản chấp nhận định mệnh. Cô không biết rõ đó là vì sao, nhưng cô biết, cô đã không thể trở lại với cuộc sống trước đây và quên người đàn ông này đi.
Cô đã nhìn thấy lòng tốt của anh, đã đi quá sâu vào nỗi đau mà anh phải trải qua. Và càng biết nhiều về anh, cô lại càng muốn anh.
Muốn anh không vì lý do gì cả. Họ gần như chỉ vừa quen biết, nhưng dường như có cái gì đó đã cột hai người lại với nhau.
Amanda nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đầy ưu tư và thống khổ đang quan sát cô bằng cả nhiệt huyết và thèm muốn. Anh chính là người mà mẹ cô gọi là “nửa kia.” Đó là từ bà hay dùng khi nói về cha cô. Cũng là từ mà Selena hay dùng khi nói về Bill.
Lần đầu tiên trong đời, cô hiểu rõ ý nghĩa của hai chữ đó. Và nếu vì anh cô mới có thể hiểu rõ điều đó thì cô lại càng không thể để anh đi.
Không thể nếu chưa từng lâm trận.
Kẻ Săn Đêm quay người dẫn cô vào nhà mà không hề nhận ra những suy nghĩ đang bùng nổ trong đầu cô. Anh đưa cô đến một phòng ngủ nằm dưới tầng hầm. “Em có thể ngủ ở đây. Anh sẽ mang quần áo đến cho em thay.”
Amanda đi tới đi lui khám phá căn phòng ngủ lộng lẫy. Chiếc giường king size chỉ còn thấy trong những bộ phim cổ xưa. Bức tường xanh lá sẫm màu khiến cho căn phòng nhỏ trông càng nhỏ nhưng trong cái không gian rộng lớn này, sự nhỏ bé đó lại mang đến một cảm giác thân mật gần gũi như đang ở nhà.
Vài phút sau Kẻ Săn Đêm quay trở lại với một cái áo thun đen, quần thể thao rộng thùng thình như muốn nuốt chửng cô. “Cám ơn.” Cô nói trong khi nhận lấy bộ đồ anh đưa.
Anh bước đến trước mặt cô, tia mắt anh như rà soát khắp cơ thể cô. Anh đưa tay ra, dùng ngón tay vuốt nhẹ trên cằm cô. Đầu móng cắt sát dịu dàng siết chặt da thịt, kích thích ngọn lửa dục vọng trong lòng khiến cô khẽ rùng mình. Cô biết anh muốn hôn cô, và tự thâm tâm, cô cũng muốn được hưởng thụ nụ hôn đó.
Nhưng anh không hôn cô. Anh chỉ nhìn cô bằng đôi mắt đen nhung đầy ham muốn.
Sau đó, đầu ngón cái vuốt nhẹ lên môi cô, phải cố lắm cô mới ngăn được tiếng rên rỉ khát khao đang chực trào ra. Cảm giác này thật tuyệt. Mùi hương của anh cũng thật tuyệt. Không khí như căng ra vì đam mê và dục vọng. Sự đè nén khiến hơi thở cô trở nên loạn xạ, trong một lúc cô cảm thấy bản thân vừa yếu đuối lại cũng vừa mạnh mẽ.
Chính vào lúc cô đinh ninh anh sẽ hôn cô thì anh lại đẩy cô ra. “Chúc ngủ ngon, Amanda.”
Tim cô nhảy thốc trong lòng ngực trong khi mắt cô dõi theo bóng hình anh.
Lê từng bước chân trở lại phòng làm việc, Kyrian không ngừng tự nguyền rủa bản thân. Lẽ ra anh nên hôn cô. Lẽ ra anh nên…
Nhưng anh không làm gì cả. Sẽ vĩnh viễn không bao giờ có chuyện gì có thể xảy ra giữa hai người bọn họ. Kẻ Săn Đêm có thể qua đêm với bất kỳ người phụ nữ nào anh ta muốn trong vòng vài ngày, nhưng dính líu hoặc nảy sinh tình cảm là điều tuyệt đối cấm kỵ. Đó chính là một hành động cực kỳ nguy hiểm.
Phụ nữ dễ dàng bị bọn Daimon làm cho tổn thương trong khi đó lại là điểm yếu của Kẻ Săn Đêm. Anh cần phải cẩn thận, đối với loại công việc thế này, không cẩn thận nghĩa là chết.
Từ trước tới giờ anh không để tâm đến vấn đề này.
Tối nay, nỗi đau như xé vụn anh ra.
Anh ghét cái thứ cảm giác đang nhen nhún trong lòng. Ghét cái ham muốn có được cô. Đã từ rất lâu, anh từ bỏ mọi xúc cảm và anh thích được sống theo cách đó, như một con tằm quấn chặt mình trong kén.
“Phải đẩy cô ta ra khỏi tâm trí.” Vừa về lại phòng làm việc, Kẻ Săn Đêm ngay lập tức đăng nhập vào trang web Dark-Hunter.com. Công nghệ quả là những phát kiến tuyệt vời. Có thể liên lạc với những người khác cũng giống như có thể trao đổi với thiên đế vậy. Nó khiến cho đêm dài đằng đẵng trôi qua nhẹ nhàng hơn và nhất là họ có thể cùng nhau chia sẻ những tin tức quan trọng.
Kyrian ngồi trong chiếc ghế da đen, nhấp hai lần vào biểu tượng nhấp nháy. Là tin nhắn của Acheron.
Nick có gọi, cậu ta nói Desiderius đã dần cậu một trận. Ổn chứ ?
Kyrian nghiến răng, đánh mấy chữ trả lời. “Sẽ có ngày em giết cậu ta vì chuyện này. Em ổn. Desiderius lại trốn trong hố đen nữa rồi. Anh có biết chuyện gì về gã không ?”
“Gã là kẻ đã hạ Cromley mấy năm trước. Cậu đang phải đối phó với một tên rất mạnh đó. Anh đã nói chuyện với cận vệ của Cromley, anh ta nói là gã đã chơi đùa đầy phấn khích với cái đầu của Cromley. Chắc là cũng không cần nhắc đi nhắc lại với cậu việc gã đã hạ Cromley thế nào chứ. Cá nhân anh thì anh ước chi gã sẽ chọn anh, anh cần một bạn nhảy tốt. Cái tên Daimon mà anh đang bám lại là một thằng què.
Kyrian bật cười trước sự hóm hỉnh của Ash. Anh ta đúng là không có chút kiên nhẫn nào đối với bọn Daimon què quặt. “Talon nói là bọn chúng đang sử dụng sức mạnh thiên thạch. Có bao giờ anh đụng phải thứ đó chưa ?”
"Suốt mười một ngàn năm nay, anh chưa từng đụng phải cái trò đó. Đây là lần đầu tiên. Anh sẽ gọi cho các tu sĩ, bọn họ phải nói chuyện này cho ba vị thần mệnh thôi. Nhưng em cũng thừa biết bọn họ rồi, thế nào rồi họ cũng sẽ nói rằng thì là “Khi bầu trời chuyển thành màu lá, khi trái đất trở nên mịt mờ, bọn Daimon sẽ tràn cả trong mơ. Để tiêu diệt sự xấu xa khắc nghiệt , ngươi phải tìm được một điều thật đặc biệt”. Đúng là mấy thứ chẳng đâu vào đâu. Anh chúa ghét các tu sĩ. Nếu muốn chơi trò chơi trí tuệ, thì chẳng thà anh đi chơi Rubik còn hơn."
“Em không biết, Ash, anh là chuyên gia trong chuyện này. Mà có thật là anh không muốn thay thế vai trò của các tu sĩ chứ ?”
Thử tưởng tượng xem, đại tướng, nếu ngón tay giữa của anh dựng thẳng đứng, chỉ thẳng vào em sai phái em làm cái này cái nọ. Cho xin đi. Săn Daimon còn hơn, có cả đống Kẻ Săn Đêm lúc nào cũng nghĩ đủ trò, rồi còn vô số phụ nữ đầy quyến rũ. Nói chuyện với em sau.”
Kyrian cũng không còn tâm trạng để chuyện trò, anh thoát khỏi trang Dark-Hunter. Anh mở hộp mail, nhưng lại cũng không có tâm trạng đọc mail.
Điều anh muốn là điều anh không nên nghĩ tới.
Anh đi dọc theo hành lang, xuống tầng dưới trong vô thức.
Mơ mơ tỉnh tỉnh, anh nhận ra mình đang đứng ngay trước cửa phòng Amanda. Anh áp tay lên làn cửa gỗ, cạ cạ những ngón tay lên mặt gỗ. Anh nhắm mắt, nhưng vẫn có thể trông thấy cô đang ngồi trên giường, đôi chân dài trần trụi bên dưới chiếc áo thun của anh.
Máu nóng cuồn cuộn trào dâng. Anh có thể cảm nhận nỗi đau mất đi ngôi nhà của mình. Có thể cảm nhận được sự sợ hãi khi cô nghĩ đến việc Desiderius đang săn đuổi chị gái mình, và cả những lo lắng của cô dành cho người bạn ở cùng Tabitha.
Tệ hơn nữa, anh có thể cảm nhận được những giọt nước mắt đang cố nuốt ngược vào lòng. Cô quá mạnh mẽ, quá bản lĩnh. Trước tới giờ anh chưa từng gặp người phụ nữ nào như cô.
Những giấc mơ ban sáng trở về như muốn xé toạc con người anh. Anh như có thể cảm nhận được cô đang hoàn toàn nằm trong vòng tay mình.
“Em muốn anh.”
Anh sẵn sàng từ bỏ tất cả mọi thứ chỉ để nghe cô nói ba tiếng đó. Sẵn sàng bỏ đi hết thảy mọi thứ chỉ để đổi được tia nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống anh của cô.
Chính lúc này đây, chuyện duy nhất mà anh muốn làm là đá cửa xông vào và làm tình với cô. Để được cô vuốt ve. Ôm chặt vào lòng.
Hân hoan chào đón anh.
Nhưng đó chừng như là không thể.
Trái tim anh trĩu nặng khi buộc bản thân phải từ bỏ.
Anh vẫn còn có chuyện phải làm.
Amanda nhìn đồng hồ. Mười hai giờ rưỡi. Bình thường giờ này cô đã ngủ rồi. Nhưng bên cạnh Kẻ Săn Đêm thì nửa đêm vẫn còn là quá sớm.
Cô tử hỏi không biết anh đang làm gì. Chắc là không thể đêm nào cũng đi giết Daimon cả chứ ? Không thể nào lại có nhiều Daimon đến thế.
Vô thức, cô bước xuống giường, đi loanh quanh khắp ngôi nhà rộng lớn.
Bản năng mách bảo phòng anh ở trên lầu. Có lẽ là anh muốn ở càng xa cô càng tốt.
Cô mới lên được nửa cầu thang thì nghe thấy bên ngoài có âm thanh là lạ.
Cô bước trở xuống, đi về phía phòng game. Không có đèn nhưng ánh trăng và ánh sao bên ngoài hắt vào đủ để soi rọi một bóng người mờ mờ. Cô muốn hét toáng lên gọi Kẻ Săn Đêm nhưng rồi cô bình tĩnh lại.
Hình bóng đó rất quen thuộc. Cô bước đến gần chỗ cửa sổ kiểu Pháp, và nhận ra đó là Terminator và Kẻ Săn Đêm. Kẻ Săn Đêm đang mặc áo thun và quần thể thao. Anh đang ném bóng vào rổ.
Ngay khi anh vừa ném trái bóng đi, con Terminator ngay lập tức chạy phóng tới, bắt lấy quả bóng mang về cho anh.
Cô bật cười trước cảnh đó, Kẻ Săn Đêm vỗ vỗ đầu con Terminator rồi lại tiếp tục ném. Cô muốn bỏ đi nhưng không thể, thay vào đó, cô khẽ khàng mở cửa.
Kẻ Săn Đêm quay người lại quên mất cả chụp bóng. Cả trái bóng ném thẳng vào đầu. Anh xuýt xoa đầu trong khi con Terminator lại chạy đuổi theo quả bóng.
“Em cần gì sao ?” anh vội hỏi.
Em muốn anh hôn em.
Cô nuốt nước miếng. “Chỉ là không biết anh đang ở đâu thôi.”
“Giờ thì biết rồi đó.”
Giọng nói lại trở nên lạnh lẽo như cũ. Đây không phải là Kẻ Săn Đêm mới ở cạnh cô mấy tiếng trước, mà là Kẻ Săn Đêm đã vừa tỉnh dậy mà cô đã gặp trong phân xưởng. Đầy tính cảnh giác. Tự bảo vệ cao độ.
Tim cô đau nhói. Rõ ràng đâu phải anh cáu vì bị trái bóng đánh thẳng vào đầu, chẳng qua là bản năng phòng thủ đã trở lại. Anh đang muốn đẩy cô đi.
Cô không phải con ngốc mà không nhận ra điều đó, gật đầu nhẹ nhàng. “Đúng vậy, giờ thì, ngủ ngon.”
Kyrian nhìn cô bỏ đi. Anh đã khiến cô bị tổn thương. Anh có thể cảm nhận được điều đó và cũng đang rất tự hận bản thân mình. Gọi cô quay lại đi.
Nhưng để làm gì ?
Giữa họ vĩnh viễn không thể có bất cứ mối quan hệ nào. Bạn bè cũng không.
Anh nghiến răng, quay trở lại với trái bóng. Anh cố gắng tập trung mọi suy nghĩ vào Kẻ Săn Đêm. Cố gắng nghĩ về bọn Daimon.
Nhưng tất cả đều vô vọng.
Amanda vẫn quanh quẩn trong đầu anh. Chỉ cần nhắm mắt, hình ảnh cô lại hiện về khắp nơi. Mùi hương quen thuộc vấn vít mọi giác quan.
Nếu anh không thể xóa đi sự hiện diện của cô trong suy nghĩ, chẳng khác nào anh đang tự sát. Và nếu anh chết, Desiderius sẽ truy đuổi cô.
Anh gầm gừ, ném mạnh trái banh vào lưới. Anh xoay người đón trái bóng bật trở lại, nhưng trước khi tay anh chạm bóng, một tia sáng lóe lên trong đầu anh.
Kyrian chửi thầm. Anh đưa tay ôm lấy mắt phải, cố chặn cơn đau, đầu anh như bị xé toạc vì một cảnh tượng duy nhất.
Chính là Desiderius.
Hình ảnh càng lúc càng rõ dần, cả người anh như đóng băng. Hình ảnh càng lúc càng sắc nét, anh có thể nhìn thấy Desiderius đang giết mình. Và anh nghe thấy tiếng Amanda nức nở.
Chương 08
Amanda chìm vào giấc ngủ, cô thấy như mình trôi dạt vào một khoảng không gian kỳ quái, những hình ảnh mờ ảo đầy màu sắc như trong một chiếc kính vạn hoa. Những hình ảnh xa lạ, những con người xa lạ, những nơi chốn xa lạ không ngừng xoay tròn trong tâm trí cô khiến cho cô cảm thấy như đang bơi giữa vùng xoáy dập dềnh.
Sau đó, mọi thứ dần trở nên rõ nét hơn. Những con người không quen biết chào đón khi cô lướt qua họ.
Mọi thứ đều trông quá thực, như thể đó là một ký ức nào đó bị lãng quên chứ không phải chỉ là một giấc mơ. Cho dù chưa từng gặp qua những con người này, nhưng hình như cô đều biết tên của họ. Biết được cả những điều mà chỉ bạn bè mới có thể biết.
Cô nghe giọng đàn ông cười đùa vui vẻ. Cái cảm giác vui buồn lẫn lộn quần đảo trong lòng khi cô trông thấy những chiếc lều màu đỏ nhạt đầy những chiến binh mình vận giáp cổ.
“Cậu thật tuyệt,” một người lính già vừa nói vừa vỗ vỗ vai cô. Cô nhận ra ông ta là phó chỉ huy của cô. Là người cô có thể nương tựa và tôn thờ. Dimitri luôn chăm sóc và bảo vệ cho cô. Phía bên trái gương mặt ông có một vết thương mới vẫn còn hở miệng, nhưng đôi mắt màu tro của ông lại hấp háy. Bộ giáp ông mặt vẫn còn vương đầy vết máu, nhưng có vẻ ông không bị thương gì nghiêm trọng lắm. “Tiếc là Julian không có mặt ở đây để chứng kiến chiến thắng này. Nhất định cậu ấy rất tự hào về cậu, ngài chỉ huy à. Ta cá là đêm nay tất cả bọn La Mã đều sẽ khóc ròng.”
Chính lúc đó, cô nhận ra, đó không phải là giấc mơ của cô.
Cô chính là Kyrian.
Khuôn mặt Kyrian mướt mồ hôi, nhớp nháp những máu, mái tóc dài rối bù. Ba bím tóc dài, và mỏng đổ dài từ thái dương xuống giữa ngực. Một con người tuyệt đẹp và hoàn mỹ.
Đôi mắt đậm màu lá ánh lên tia nhìn chiến thắng, từ anh toát ra cái vẻ bất khả chiến bại. Chiến binh vĩ đại.
Kyrian đưa cao cốc rượu trong tay chúc mừng mọi người có mặt trong lều. “Ta tuyên bố, chiến thắng này à dành cho Julian xứ Macedon. Ta biết, cho dù đang ở đâu anh cũng đang cười nhạo sự thất bại của Scipio.”
Những tiếng cổ vũ nổ ran khắp nơi.
Kyrian uống một hơi, rồi nhìn sang người chiến binh già đứng bên cạnh. “Tiếc là Valerius không ở cạnh Scipio. Ta cũng muốn được đối đầu với gã. Nhưng không sao,” anh nói to hơn để tất cả mọi người trong lều đều nghe rõ. “Ngày mai, chúng ta sẽ tiến quân đánh thẳng vào La Mã và bắt bọn chúng phải quỳ gối xin hàng.”
Những người đàn ông la to hưởng ứng.
“Trên trận đánh, chỉ cần có thanh gươm trong tay, cậu chính là người bất khả chiến bại,” ông già nói bằng giọng kinh ngạc. “Ngày mai, chính vào lúc này, cậu sẽ trở thành người thống trị thế giới.”
Kyrian lắc đầu. “Ngày mai người thống trị sẽ là Andrisus, không phải cháu.”
Ông ta nhìn anh kinh ngạc, rồi ông cúi người xuống, hạ thấp giọng nói thầm bên tai Kyrian chỉ để mình anh nghe thấy. “Có một số người nghĩ rằng anh ta là kẻ yếu đuối. Có rất nhiều người sẵn sàng giúp đỡ cậu chỉ cần cậu quyết –“
“Không, Dimitri,” Kyrian dịu dàng cắt ngang lời ông. “Ta cảm ơn ý tốt đó nhưng ta đã thề là sẽ lãnh đạo đội quân này cho Andrius và ta sẽ vẫn làm thế cho đến khi chết. Ta sẽ không bao giờ phản bội anh ấy.”
Dimitri nhìn anh bối rối. Ông không biết nên vỗ tay khen ngợi lòng trung thành của Kyrian hay nguyền rủa nó. “Cậu là người duy nhất trênđời chấp nhận từ bỏ quyền lực thống trị cả thế giới.”
Kyrian cười to. “Vương quốc, đế vương không thể mang đến hạnh phúc Dimitri à. Chỉ tình yêu với người phụ nữ mình yêu và những đứa con của hai người mới mang đến hạnh phúc.”
“Còn chinh phục,” Dimitri nói thêm vào.
Kyrian mỉm cười tươi tắn. “Ít nhất, đêm nay, đúng là như thế.”
“Chỉ huy ?”
Kyrian quay về sau, một người đàn ông đang chen trong đám đông chạy về phía anh.
Người chiến binh trong tay mang một phong thư được niêm kín. “Người đưa thư vừa mang đến. Sáng nay, người ta đã phát hiện nó trong thư của bọn La Mã.”
Kyrian cầm lá thư, nhìn thấy mộc niêm của con trai út nhà Valerius. Anh tò mò mở tờ giấy da ra đọc. Từng lúc nỗi hoảng loạn càng tăng. Tim anh đập liên hồi. “Ngựa của ta đâu !” Anh la to, tiếng la vang dội cả lều. “Thắng cương.”
“Chỉ huy ?”
Anh quay sang nhìn người phó chỉ huy đang chạy theo sau. Đôi mày chau lại khiến ông càng thêm nét mệt mỏi. “Dimitri, ông sẽ chịu trách nhiệm ở đây cho đến khi ta trở lại. Rút quân về lại khu đồi, tránh xa bọn La Mã cho đến khi nghe lệnh khác từ ta. Trong vòng một tuần nếu ta không trở lại, ông hãy dẫn quân đến Punjara, hợp quân với Jason.”
“Cậu chắc chứ ?”
“Chắc.”
Một người trẻ tuổi bước về phía anh dẫn theo một con ngựa trắng. Trái tim Kyrian trĩu nặng, anh phóng người lên lưng ngựa.”
“Cậu định đi đâu ?” Dimitri hỏi.
“Valerius đang tiến đến biệt thự của ta. Ta sẽ về chém bay đầu gã.”
Dimitri kinh hoàng nắm chặt dây cương. “Cậu không thể đơn thân độc mã đến gặp gã.”
“Cháu không còn thời gian nữa. Vợ cháu đang gặp nguy hiểm. Không cần phải so đo gì cả.” Kyrian quay ngựa rồi phóng vọt đi khỏi doanh trại.
Amanda trằn trọc trên giường, cô có thể cảm thấy sự hoảng loạn trong lòng Kyrian càng lúc càng tăng. Anh cần phải bảo vệ vợ mình bằng bất cứ giá nào. Anh quất ngựa ngày này qua ngày khác trong điên cuồng giận dữ, đến làng nào cũng đều dừng lại thay ngựa. Trên đường, anh không hề dừng lại nghỉ ngơi. Anh như một con quỷ, trong suy nghĩ chỉ duy nhất tồn tại một bóng hình. Theone. Theone. Theone.
Anh về đến nhà vào lúc giữa đêm. Thân thể rã rời vì mệnh mỏi và hoảng loạn, anh nhảy xuống ngựa, đập mạnh cửa.
Một ông già mở cánh cửa gỗ nặng chịch. Nhìn thấy Kyrian, ông ta ngạc nhiên kêu to. “Điệnạ ?”
Kyrian đẩy ông già sang một bên, quét mắt nhìn vào sảnh lớn. Tia nhìn sợ hãi chỉ trông thấy trước mắt một quang cảnh bình thường. Nhưng anh vẫn chưa thể an tâm. Vẫn chưa đâu. Anh chưa thể an tâm nếu chưa tận mắt nhìn thấy nàng. “Vợ ta đâu ?”
Người nô bộc già bối rối. Miệng ông ta không ngừng ngáp ngáp như miệng cá. Cuối cùng, ông đáp. “Trên giường, thưa điện hạ.”
Đói lả, mệt mỏi và hầu như kiệt sức, nhưng Kyrian vẫn chạy dọc theo hành lang dài, băng qua mấy cây cột to chạy thẳng vào phía trong.
“Theone ?” vừa chạy anh vừa kêu to, khao khát được nhìn thấy nàng.
Một cánh cửa cuối hành lang mở toang. Một người phụ nữ tóc vàng tuyệt đẹp đang đứng đó. Nàng đóng cánh cửa phía sau lưng lại, nhìn điệu bộ tả tơi của Kyrian bằng ánh mắt trách móc.
Nàng vẫn còn sống và không bị phương hại chút nào. Trong mắt anh, nàng vẫn là người phụ nữ quyến rũ nhất.
Mái tóc dài vàng óc hơi rối một tí, đôi má ửng hồng. Chiếc khăn trăn mỏng tang phủ lên cơ thể trần trụi hoàn toàn. “Kyrian ?” nàng kêu to.
Anh thở phào nhẹ nhõm, nước mắt từ từ lăn xuống. Nàng vẫn còn sống ! Ơn trời, nàng vẫn còn sống. Anh đưa tay lau nước mắt, nâng cô bằng đôi cánh tay rắn rỏi, giữa chặt cô trong lòng. Trong anh tràn ngập lòng biết ơn thần định mệnh.
Phan_1Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian